Carlo Ancelotti: 'Chiến thắng cùng tôi là bóng đá Italy'

27/05/2014 09:38 GMT+7

(Thethaovanhoa.vn) - "Chúng ta cùng đến sân Bernabeu và ăn mừng đi". Ông đã nói như thế với phóng viên của nhật báo La Repubblica khi vừa tỉnh dậy vào lúc 3 giờ chiều của ngày hôm sau chiến thắng. Sau chiến thắng ở Lisbon, Real Madrid đã ăn mừng thắng lợi "Decima" thâu đêm và chỉ đi ngủ vào lúc 7 giờ sáng. Ông tỉnh dậy và nói với giọng khản đặc, đầu đã nghĩ đến bài phát biểu sẽ nói ở sân Bernabeu, khi Real chính thức làm lễ ăn mừng danh hiệu vô địch Cúp C1/Champions League thứ 10 trong lịch sử. "Các bạn sẽ được nghe những bài hát Ý trên sân vận động. Tôi sẽ hát bài "Volare" và dăm ba bài nữa, nếu tôi có thể nhớ được lời".

Sau đêm Lisbon, Ancelotti đã đi vào lịch sử với tư cách là HLV đoạt nhiều danh hiệu Cúp C1/Champions League nhất. Ông cũng đã xóa bỏ được nỗi ám ảnh "Decima" đã theo đuổi Real trong suốt 12 năm qua, và cũng vì thế, ông chính thức thuyết phục được chủ tịch Florentino Perez rằng chọn ông là một điều hoàn toàn đúng đắn. Vị chủ tịch quyền thế ấy sẽ phải trả ông 1,4 triệu euro tiền thưởng cho chiếc Cúp đoạt được, ngoài khoản tiền lương lên đến 7 triệu euro, và giờ sẽ cố gắng đáp ứng những yêu cầu của Ancelotti về tăng cương lực lượng cho mùa bóng tới. Juve, hãy cẩn thận. Người cũ của họ đang để mắt đến Vidal!

Dưới đây là bài trả lời phỏng vấn mà phóng viên nhật báo hàng đầu Italy "La Repubblica" đã thực hiện với Ancelotti ngay sau đêm đăng quang ở Lisbon.

- Carlo, mọi chuyện lẽ ra có thể tồi hơn. Nếu không có bàn thắng ở phút 93 của Sergio Ramos, thì bây giờ, chúng ta chẳng biết sẽ nói gì nhỉ...

- Ừ, nhưng trong cuộc đời cũng như bóng đá đều cần may mắn, đúng không?

- Đúng thế.

- Này, nhưng Napoleon đã chọn những viên tướng như thế nào nhỉ? Những người giỏi giang hay là may mắn?

- Những viên tướng đem đến may mắn. Vậy ra, chiến thắng của ông chỉ là may mắn thôi sao?

- Tôi nửa đùa nửa thật thôi mà. Tôi cảm thấy mình là một người may mắn, nhưng để vào đến tận chung kết thì may mắn là không đủ. Đừng quên là may mắn chỉ giúp đỡ những ai dũng cảm, mà sự dũng cảm chúng tôi có thừa.

- Thế nhưng đội các ông đã để cho Atletico có cả hiệp một. Ông nói gì với các cầu thủ lúc nghỉ giữa giờ?

- Tôi nhìn vào mắt của tất cả và nói, "Được, bây giờ chúng ta bắt đầu chơi thứ bóng đá của chúng ta, xin cám ơn". Thế rồi, tôi bắt đầu giải thích cho các cầu thủ, rằng chúng ta phải tăng tốc độ lên.    

- Ông có hy vọng vào một tỉ số hòa, ngay cả khi dường như Real đã mất tất cả trong thời gian đá bù của hiệp 2 không?

- Tôi tin là trận đấu không thể kết thúc như thế được. Tất cả bọn họ (Atletico - A.N) đều đóng chặt trong khu cấm địa. Họ không thể chiến thắng một trận chung kết theo cách đó được.

- Theo cách nào kia?

- Tôi đã nói rồi mà. Làm sao có thể vô địch khi không sút được một phát nào ra hồn về khung thành chúng tôi. Tuy nhiên, cũng cần có lời chúc mừng đến Simeone, vì danh hiệu vô địch Liga anh ấy đã đoạt được và vì anh đã đưa Atletico đến trận chung kết Champions League. Nhưng tôi tin rằng, ở Lisbon, bóng đá Italy cũng đã chiến thắng cùng với chúng tôi.

- Florentino Perez nói gì với ông?

- Ông ấy chúc mừng tôi. Tôi còn nhớ là vào ngày tôi ra mắt chính thức ở sân Bernabeu vào hè năm ngoái, ông ấy dẫn tôi tới phòng truyền thống của CLB, với đầy những chiếc Cúp, và rồi tôi nói với ông: "Ngài chủ tịch, chúng ta còn thiếu một chiếc Cúp". Tôi đã giữ lời hứa. Đây là một chiến thắng cho tất cả những ai yêu Real Madrid. Chúng tôi cảm nhận được sự tin tưởng từ CLB và các cổ động viên.

- Có điều gì khác biệt giữa Champions League và 2 Champions League ông đã giành được với Milan?

- Không hề. Những chiến thắng đều như nhau, những trận chung kết cũng vậy, nhất là khi ta chiến thắng.

- Cuộc lội ngược dòng chiến thắng này liệu có xóa đi nỗi đau lớn nhất của ông, là trận chung kết thất bại ở Istanbul?

- Không thể so sánh như thế được. Chẳng điều gì được xóa đi hết. Ở Istanbul, chúng tôi đã thua, còn ở Lisbon thì không.

- Một người như ông, đã nằm trong số những HLV xuất sắc nhất thế giới, liệu có muốn quay trở về Italy?

- Serie A bây giờ đầy rẫy những vấn đề, đúng không. Để xem đã

- Khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, các cầu thủ ôm lấy ông, tung ông lên và rồi họ cứ vỗ tay ông mãi.

- Anh thấy điều đó đúng không? Một tập thể tuyệt vời. Hãy lấy Marcelo làm ví dụ. Cậu ấy không hề phản ứng khi phải ngồi dự bị từ đầu. Nhưng khi vào sân, cậu ấy đã chiến đấu tuyệt vời và đầy quyết tâm.

- Carlo, đâu là bí quyết của ông để tạo nên một bầu không khí hòa thuận như thế trong phòng thay quần áo của Real?

- Tôi tôn trọng các cầu thủ. Tôi đối xử với họ như những người đàn ông, không phải là như những cậu bé. Tôi nghe họ nói, đùa với họ, nói chuyện với họ, tôi cũng sẽ quở trách họ nếu cần, nhưng sau đó lại trở lại hòa nhã với họ. Họ là con người, không phải là những người lính.

- Chúng tôi thấy Pepe và Ramos vào phòng họp báo đã ôm ông như ôm một người cha. Còn trên sân, Cristiano Ronaldo cũng đã ôm ông rất chặt...

- Đúng rồi, họ rất yêu tôi...

Trong lễ đăng quang, các cầu thủ Real đã hát to bài hát chính thức của đội. "Como no te voy a querer", với giọng Ancelotti to nhất và ầm ỹ nhất. Ông cũng hát bài ấy trong lễ ăn mừng của đội ở sân Bernabeu. Placido Domingo (giọng tenor nổi tiếng người Tây Ban Nha), ông là ai và làm sao có thể đọ được với Ancelotti nhỉ?

Anh Ngọc (lược dịch)

  

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm