(TT&VH) - Hiếm có nhà đương kim VĐTG nào ít được quan tâm như Italia. Các chàng trai Azzurra sống trong sự bao vây của báo chí nước mình, những người viết báo và quay phim cho các độc giả nói tiếng Italia. Các tifosi hầu như bỏ rơi họ. Không phải là các tifosi không đến tụ tập trước trại quân của Italia ở khách sạn Leriba Lodge. Họ đã có mặt ở đó và hát vang những bài ca “cách mạng” của đội tuyển trong ngày đầu tiên khi Azzurra đổ bộ lên đất Nam Phi cho công cuộc bảo vệ chiếc Cúp vàng. Những kiều dân Italia sống ở Johannesburg cũng có mặt trong số đó. Nhưng sau đó, họ cứ vắng dần, vắng dần và bây giờ, cái thú chầu trực trước doanh trại của đội Azzurra ở một giải đấu lớn để có thể biết đâu nhìn thấy một ngôi sao nào đó của đội VĐTG cũng đã mất đi. Từ EURO 2008, Italia đã đóng kín trại lại với tất cả, trong đó có các tifosi của chính mình, và các ngôi sao của họ-những triệu phú giàu nứt đố đổ vách-thậm chí dè xẻn đến từng nụ cười hay những cái vẫy tay cho những người hâm mộ. Tôi đã từng cùng với vài chục tifosi đứng chờ cả tiếng đồng hồ trước doanh trại của Italia ở Baden, Áo, trong dịp 2008 và hiểu được tại sao các tifosi bây giờ không còn muốn đứng trước trại của đội nữa. Hình ảnh cánh cảnh sát mặt hằm hằm nhìn các tifosi và nhân viên an ninh của đội hất hàm đuổi cánh phóng viên (không phải người Ý) và người hâm mộ đứng trước cửa trại đến giờ vẫn là một ám ảnh với tôi. Hình ảnh các tifosi khó chịu và lầm bầm nguyền rủa chính các cầu thủ của mình cũng chưa nguôi ngoai. Giờ đến lượt World Cup 2010. Một tifoso đến từ Venezia nói với tôi: “Chúng tôi từ Ý sang không phải để khủng bố đội tuyển mà là để ủng hộ họ. Họ không thể cư xử như thể chúng tôi sắp giết họ đến nơi”.
Sự thật là các đội tuyển khác dự World Cup cũng tiến hành những biện pháp đặc biệt để bảo vệ mình khỏi con mắt nhòm ngó của dư luận, nhưng các fan của họ hiếm khi phải trải qua cái cảm giác bị ruồng bỏ như các tifosi Italia. Những người Pháp có thể cảm thấy buồn chán vì đội của họ chơi kém, nhưng ít ra họ vẫn cảm thấy gần gũi với đội. Những người Anh cũng tương tự. Những người Argentina hay Mexico thì khỏi phải nói. Luôn có một sự gắn bó hữu cơ nhất định giữa họ, và những chiến thắng của ĐT nước họ càng khiến cho những giờ phút phải chờ đợi đội đi qua, chỉ để nhìn lướt qua chòm râu của thánh Diego hay một cái vẫy tay của Messi, càng trở nên quý giá biết bao. Những người Ý không có cảm giác ấy. Sự “kín đáo” quá mức của những người Thiên thanh khi đến World Cup (một sự thận trọng cần thiết hay là làm cao?) cùng với những trận đấu gây thất vọng đã càng khiến đội và người hâm mộ xa nhau. Ở World Cup này, các tifosi đến Nam Phi rất ít và những người mà tôi gặp đều cảm thấy sợi dây giữa họ với những người Azzurra không còn được duy trì. Mastrolili, phóng viên của nhật báo La Stampa, nói với tôi, rằng: “Không phải Azzurra không muốn gần gũi với các tifosi, mà những người lãnh đạo của LĐBĐ Italia (FIGC) rất sợ những vấn đề nội bộ của đội lọt ra ngoài. Họ không những e ngại chính các phóng viên Italia mà còn sợ các thông tin không hay từ bên ngoài có thể ảnh hưởng đến đội”. Tifosi vô hình chung trở thành nạn nhân của một chính sách an ninh quá chặt chẽ.
Nhưng, cái cảm giác kinh khủng hơn đối với những người hâm mộ Italia lại ở chỗ khác. Theo Mastrolili, đây là một World Cup kì lạ với đội Ý, bởi có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử các giải đấu, một đội ĐKVĐTG ít được để ý đến vậy. Cánh phóng viên nước ngoài rất ít quan tâm đến Italia và viết không nhiều về Italia. Tại sao, bởi Italia tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, đến mức chính Gattuso, một người thẳng tính đã phải thốt lên rằng dường như anh đang bị cấm cung trong lô cốt? Không hẳn thế. Với báo chí nước chủ nhà Nam Phi, mối quan tâm hàng đầu của họ là đội Anh và Hà Lan (Nam Phi từng là thuộc địa của 2 nước này), trong khi tâm điểm mọi sự chú ý của báo chí các nước khác là Argentina và Brazil, những đội bóng chơi đẹp, cống hiến và là những ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch. Phong độ của Italia trước giải, sự chuyển giao thế hệ giữa những người Berlin 2006 với hậu Berlin và điều đặc biệt là trong đội hình Italia không có những ngôi sao lớn đã khiến người ta dường như chối bỏ đội Thiên thanh. Ngôi sao trong mắt công chúng chắc chắn là Messi chứ không phải Cannavaro, nhân vật HLV được kính trọng và nhắc đến nhiều nhất phải là Maradona chứ không phải Lippi. Italia giờ đây giống như một món hàng sang trọng ở thời hạ giá rất ít người ngó và không ai muốn mua. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Italia thắng Slovakia và đi tiếp sâu hơn nữa? Điều gì sẽ đến nếu Italia sẽ lại đi theo con đường của Espana 82 (hòa 3 trận vòng bảng, sau đó VĐTG) chứ không phải Mexico 86 (hòa 2 trận đầu vòng bảng, thắng trận thứ 3 và thua Pháp ở vòng 2)?
Có lẽ sẽ chẳng có nhiều điều thay đổi. Mastrolili bảo, người ta sẽ tiếc nuối nhiều hơn nếu Argentina, Đức, Anh hay thậm chí Uruguay bị loại. Có lẽ anh đúng. Kể từ sau World Cup 2006 với những trận nghẹt thở và bản anh hùng ca Berlin, những người Thiên thanh không còn tạo ra những cảm xúc nữa rồi. Màu xanh trên áo của họ đậm hơn, khẩu hiệu của họ trên xe bus của đội “Màu xanh (Azzurro) của chúng ta trên bầu trời châu Phi” nghe cũng hay hơn khẩu hiệu hồi EURO 2008 (“Bầu trời ngày càng xanh màu xanh Azzurro”), nhưng những cảm xúc thực tế từ sân cỏ thì không còn được như xưa nữa. Khi những so sánh với Espana 82 ngày càng trở nên khập khiễng, Criscito không trở thành Cabrini, Marchisio không là Oriali, Gilardino không phải Paolo Rossi và Iaquinta vẫn chỉ là Iaquinta, thì sự tồn tại của Italia ở giải đấu này càng ít được quan tâm. Tôi tin là Italia sẽ thắng Slovakia và vào được vòng 2, nhưng cái cảm giác hơi buồn rầu khi thấy Italia trở thành một kẻ tầm thường 4 năm sau những đêm nước Đức vẫn tồn tại và day dứt. Day dứt như khi một phóng viên Nam Phi tôi đã gặp mỉm cười khi được hỏi những cảm tưởng của anh về Italia. “Italia ư, anh trả lời, pizza, mafia, xe Vespa và Berlusconi”.
Không có chỗ cho Azzurra.
Bài và ảnh:Anh Ngọc (Đặc phái viên của TTXVN tại World Cup 2010, từ Pretoria)
Cristiano Ronaldo đạt thỏa thuận với Al Nassr về việc gia hạn hợp đồng thêm một năm, thu nhập nửa triệu euro mỗi ngày kèm theo một điều khoản cực kỳ đặc biệt.
Mạng xã hội ở Indonesia lan truyền thông tin HLV Shin Tae Yong sẽ tiếp tục gắn bó với bóng đá quốc gia này, với một vị trí khác ở Liên đoàn bóng đá (PSSI), không lâu sau khi ông bị chính cơ quan này sa thải.
Gabriel Magalhaes là cầu thủ xuất sắc nhất trận derby Bắc London, khi giúp Arsenal mang về 3 điểm trọn vẹn trong cuộc đối đầu với Tottenham Hotspur ở vòng 21 giải Ngoại hạng Anh.
Siêu mẫu Thanh Hằng nổi bật với mẫu đầm đỏ, tình tứ nắm tay ông xã nhạc trưởng. Đây là lần hiếm hoi cặp sao cùng nhau xuất hiện trên thảm đỏ sau khi về một nhà.
Năm 2024, Tây Ban Nha đón lượng khách cao kỷ lục: gần 95 triệu lượt khách quốc tế, tăng 10% so với năm trước đó. Con số ấn tượng này cho thấy ngành du lịch tiếp tục là động lực chính thúc đẩy nền kinh tế của đất nước.
Trước khi tạm khép lại loạt bài "Người lạ trong văn hóa Đông Sơn" chuyển sang series mới "Chiến tranh và hòa bình trong Văn hóa Đông Sơn", tôi muốn dành buổi "rì rầm" hôm nay để nói thêm về những người lạ trên đất Đông Sơn đến từ phía tây bắc.
Kế thừa và phát huy những kết quả đạt được thời gian qua, năm 2025, Trung tâm Bảo tồn Di tích Cố đô Huế tiếp tục đẩy mạnh thực hiện các dự án bảo tồn, trùng tu, phục hồi các công trình thuộc Quần thể Di tích Cố đô Huế góp phần từng bước lấy lại diện mạo của Kinh đô xưa.
Nhân dịp chào đón năm mới, Hisense chính thức ra mắt loạt sản phẩm đột phá, bao gồm TV Q7N, Laser Cinema PX3-Pro, điều hòa Fresh Air Series và máy giặt Roman Holiday.
Ngày 15/1, Đen đã chính thức phát hành sản phẩm âm nhạc "Vị nhà". Trước thềm Tết Nguyên đán, trong bầu không khí rộn ràng của mùa Xuân, "Vị nhà" tựa như một món quà đầy ý nghĩa mà Đen dành tặng khán giả.
Tối 15/1 theo giờ Mỹ (tức sáng 16/1 giờ Việt Nam), Tổng thống Mỹ Joe Biden đã có bài phát biểu chia tay từ Phòng Bầu dục, khi chuẩn bị kết thúc nhiệm kỳ trong vài ngày tới.